Chơi Vơi is a song in Viêt Namese
Con đường xa dường như vội vã
In dấu chân bao nhiêu người qua
Ta tìm nhau giữa những mùa cũ
Yêu dấu xa theo cơn mưa cuối thu
Đôi bàn tay giờ hao gầy lắm
Đông đã sang hay tim anh lạnh căm
Ta lặng câm trong những vụn vỡ
Mùa yêu đã xa cho con tim anh thầm nhớ
Bao ngày anh mơ giấc mơ mình anh
Ôm chặt suy tư trong không gian vắng tanh
Có biết bao điều từ lâu lòng anh vẫn chôn sâu
Để đêm trôi chơ vơ anh vẫn đây ngồi mơ mộng thôi
Em ở phương trời nao
Những ngày sau đâu mong chi lớn lao
Chỉ cần một lần bên nhau
Nồng nàn thật gần thêm lâu người yêu dấu
Để nỗi nhớ em không còn tơi bời
Những giấc mơ không còn chơi vơi
Nhắn gió mây mang về đây ngày tháng nồng say
Đừng xa rời mãi cho nơi đây anh mà thôi
Hỡi em đang ở phương nào
Những nghĩ suy cho lòng hư hao
Những chiếc hôn xưa ngọt ngào vội trao
Giờ sao mờ theo hình bóng màn sương phai chớm đông
Giờ đây khi lời ca anh viết chợt vắng hình bóng em cũng là lúc ta bước qua đời nhau
Là lúc đôi bàn tay anh chẳng còn vẽ những mộng ước xa vời đâu
Khẽ xóa đi từng mảnh ký ức bên ai để mình khoác những sầu lắng lên vai
Bức tranh ta cùng dựng sau biết bao đêm dài màu yêu đã khiến nên tình này thêm phai
Vì thành phố buồn nắng cũng đã thôi buông khi nụ cười em giờ đi mất
Tất cả những gì ta còn giữ lại là đôi dòng lệ giờ vấn vương nơi mi mắt
Yêu thương nay mang màu nâu hỏi em liệu đang ở đâu
Để cho phút ban đầu cùng niềm ký ức từ lâu giờ đã mãi chìm sâu
Bao ngày anh mơ giấc mơ mình anh
Ôm chặt suy tư trong không gian vắng tanh
Có biết bao điều từ lâu lòng anh vẫn chôn sâu
Để đêm trôi chơ vơ anh vẫn đây ngồi mơ mộng thôi
Em ở phương trời nao
Những ngày sau đâu mong chi lớn lao
Chỉ cần một lần bên nhau
Nồng nàn thật gần thêm lâu người yêu dấu
Để nỗi nhớ em không còn tơi bời
Những giấc mơ không còn chơi vơi
Nhắn gió mây mang về đây ngày tháng nồng say
Đừng xa rời mãi cho nơi đây anh mà thôi
Hỡi em đang ở phương nào
Những nghĩ suy cho lòng hư hao
Những chiếc hôn xưa ngọt ngào vội trao
Giờ sao mờ theo hình bóng màn sương phai chớm đông
Giờ đây khi lời ca anh viết chợt vắng hình bóng em cũng là lúc ta bước qua đời nhau
Cũng là lúc đôi bàn tay anh chẳng còn vẽ những mộng ước xa vời đâu
Khẽ xóa đi từng mảnh ký ức bên ai để mình khoác những sầu lắng lên vai
Bức tranh ta cùng dựng sau biết bao đêm dài màu yêu đã khiến nên đành tình phai
Vì thành phố buồn nắng cũng đã thôi buông khi nụ cười em giờ đi mất
Tất cả những gì ta còn giữ lại là đôi dòng lệ vẫn vương nơi mi mắt
Yêu thương nay mang màu nâu hỏi em liệu đang ở đâu
Để cho phút ban đầu cùng niềm ký ức từ lâu giờ đã chìm sâu