Vắng Bóng Anh Rồi is a song in Viêt Namese
Hoh-oh-oh hoh-oh hoh-oh
Ánh dương kia lạc lối mây trời bảo anh hãy một mình
Phố đông nay còn ai như ngàn ánh sao cũng lặng thinh
Vương vấn chi cuộc tình đến khi nào nhẹ lại đôi vai
Hoh những ngày mà nhớ thương như là ánh dương phủ con đường của anh
Nghĩ về anh cứ nghĩ về khoảnh khắc mình ở cạnh
Vẫn nhớ ngẩn ngơ mọi chuyện đều cũng do anh
Nghĩ suy chẳng thể đi cùng lời nói
Chắc do anh đã quen bao ngày có em tô nụ cười
Đến khi ta rời xa mới tìm kiếm em khắp mọi nơi
Vương vấn chi từng lời
Biết bao giờ ngày buồn này nguôi ngoai
Vì anh cũng chẳng thể nói được bao nhớ thương với bóng hình
Trong lời ca anh viết
Ngày cứ thế vẫn ngóng trông chẳng hiểu sao cứ mãi mong về em
Hoàng hôn buông khuất lấp chân trời chẳng thể mang theo bóng em cứ thế xa vời
Và nếu có thể anh mong thời gian ngừng trôi
Anh biết anh biết những kỷ niệm nơi đây đã xa thật rồi
Thôi mãi xa rồi
Nhớ không em còn còn nhớ không oh-oh
Anh cũng nên thấy vui (anh cũng nên thấy vui)
Tưởng như ta chẳng thể xa rời chặng đường anh đã qua chẳng nói nên lời
Hoài mong chốn này đành trôi qua theo làn mây
Khi anh hiểu được ra những thứ anh chẳng hay
Thì chắc đã muộn rồi
Chỉ mong em luôn hạnh phúc dẫu dù cùng ai
Vì chặng đường em tiếp theo
Thôi chắc thiếu bóng anh rồi
Okay chẳng thể thấy hình bóng anh (bóng anh)
Không tìm đâu để thấy người giống anh (giống anh)
Em vụt qua ngay nơi này rất nhanh với thanh âm quẩn quanh về tháng ngày trong lành
Và để rồi em cứ đi qua mọi nơi và rồi lại nhớ lúc ngồi cười với anh
Mọi thứ cứ như một trò chơi không phải như hồi bé toàn kẹo với tranh
Và chẳng hiểu vì sao cứ thế nghĩ về nhau mà chẳng thể nói thêm một lời với nhau (huh-uh)
Anh muốn ngắm đôi mắt sâu khi con tim anh đã chờ đợi em rất lâu (hey)
Chẳng hiểu sao mắt em như biển sâu còn anh như là cá đến hôm nay lại cắn câu (cắn câu)
Vì thiếu em như chẳng còn những sắc màu (ah ah)
Chắc do anh đã quen bao ngày có em tô nụ cười
Đến khi ta rời xa mới tìm kiếm em khắp mọi nơi
Vương vấn chi từng lời
Biết bao giờ ngày buồn này nguôi ngoai
Vì anh cũng chẳng thể nói được bao nhớ thương với bóng hình
Trong lời ca anh viết
Ngày cứ thế vẫn ngóng trông chẳng hiểu sao cứ mãi mong về em
Hoàng hôn buông khuất lấp chân trời chẳng thể mang theo bóng em cứ thế xa vời
Và nếu có thể ê anh mong thời gian ngừng trôi
Anh biết anh biết những kỷ niệm nơi đây đã xa thật rồi
Thôi mãi xa rồi
Nhớ không em còn còn nhớ không oh-oh
Anh cũng nên thấy vui (anh cũng nên thấy vui)
Tưởng như ta chẳng thể xa rời chặng đường anh đã qua chẳng nói nên lời (chẳng nói nên chẳng nói nên)
Hoài mong chốn này đành trôi qua theo làn mây (heh-eh-eh)
Vì khi anh hiểu được ra những thứ anh chẳng hay
Thì chắc đã muộn rồi
Chỉ mong em luôn hạnh phúc sau dù cùng ai
Vì chặng đường em tiếp theo
Thôi chắc thiếu bóng anh rồi