Mưa Hoa Cổ Tích is a song in Viêt Namese
Chiều mưa mưa trên tóc tóc em ngày xưa
Cho mắt buồn ngàn hoa cũng vấn vương
Mưa hôn lên đôi mắt cho lả lơi từng cơn sóng xô
Cho con tim mộng mơ say tình đất trời
Tình yêu cổ tích cuốn trôi về đâu
Nên nỗi buồn còn vương theo tháng năm
Ơi con tim nhỏ bé đã đánh rơi chuyện cổ tích xưa
Nhưng em đâu hay biết mãi còn đi tìm
Em yêu anh như yêu ánh trăng thanh mùa đông giá băng
Em nguyện chấp nhận ngàn đời giá lạnh
Em yêu anh nhiều như sóng xa khơi mênh mông đại dương
Tình em biển lấp còn đâu
Giờ bóng dáng ấy nơi đâu tiếng mưa sao buồn thênh thang phố đêm
Ngẩn ngơ biết bao nhiêu lần người ơi
Vầng trăng đêm nay ướt mưa lối về chỉ còn một mình (ướt mưa)
Nào thấy bóng dáng anh qua con đường ngày xưa
Còn nhớ mắt biếc hôm nao thiết tha như làn mưa hoa rớt rơi
Để em bỗng nghe lối về ngậm ngùi
Giờ anh yên vui chốn nao bỏ lại người tình ngày nào (chốn nao)
Ngồi nhớ cổ tích xa xôi mà lòng chợt thương
Mưa trắng bay hoài
Tình yêu cổ tích cuốn trôi về đâu
Nên nỗi buồn còn vương theo tháng năm
Ơi con tim nhỏ bé đã đánh rơi chuyện cổ tích xưa
Nhưng em đâu hay biết mãi còn đi tìm
Em yêu anh như yêu ánh trăng thanh mùa đông giá băng
Em nguyện chấp nhận ngàn đời giá lạnh
Em yêu anh nhiều như sóng xa khơi mênh mông đại dương
Tình em biển lấp còn đâu
Giờ bóng dáng ấy nơi đâu tiếng mưa sao buồn thênh thang phố đêm
Ngẩn ngơ biết bao nhiêu lần người ơi
Vầng trăng đêm nay ướt mưa lối về chỉ còn một mình (ướt mưa)
Nào thấy bóng dáng anh qua con đường ngày xưa
Còn nhớ mắt biếc hôm nao thiết tha như làn mưa hoa rớt rơi
Để em bỗng nghe lối về ngậm ngùi
Giờ anh yên vui chốn nao bỏ lại người tình ngày nào (chốn nao)
Ngồi nhớ cổ tích xa xôi mà lòng chợt thương
Mưa trắng bay hoài
Giờ anh yên vui chốn nao bỏ lại người tình ngày nào
Ngồi nhớ cổ tích xa xôi mà lòng chợt thương
Mưa trắng bay hoài